Câu chuyện khoe khoang của thằng Duy Đẹp Trai lông bông
Trong mắt ba mẹ, mình là một đứa lông bông, trẻ trâu nên cũng hay ca cẩm các kiểu. Mình nghe vậy cũng hơi khó chịu, nên nghĩ cách thể hiện với phụ huynh rằng mình đã trưởng thành. Vì thế, mình chọn cách thể hiện với họ bằng cách khoe những mối quan hệ mà mình có. Nào là “con quen với thằng A con nhà ông B…, quen với anh Y làm chức gì gì đấy to lắm….” Hơi bị oách, thằng này cũng quan hệ rộng đấy đâu phải đùa.
Ngẫm lại, có quen ai chăng nữa, mình vẫn là thằng lông bông, loai choai mà thôi. Chẳng qua là từ thằng lông bông chuyển sang thằng lông bông quen ông này, bà kia thôi.
Cái gì làm nên sự sang trọng?
Tạm gác câu chuyện cá nhân qua một bên. Mình để ý nhiều người gắn giá trị của bản thân vào một món đồ. Ví dụ nhiều người mua iphone, ô tô, bộ bàn ghế gỗ đắt tiền chẳng hạn. Ngoài cái tiện nghi những vật dụng trên mang lại, họ muốn tận hưởng cảm giác oai nghiêm, sang trọng. Họ tin rằng khi mua những thứ xa xỉ, họ trở nên “giá trị” trong mắt mọi người. “Mua cái này…nó mới oách…”
Không riêng gì đồ vật, mà chúng ta còn đính kèm giá trị bản thân vào những mối quan hệ. Đó là lý do mình khoe những mối quan hệ này nọ với ba mẹ, để chứng minh mình trưởng thành.
Mình viết bài này không phải là phê phán việc tiêu dùng xa xỉ, dạy cách tiêu tiền này nọ. Mình chỉ muốn nhắn nhủ là giá trị con người nằm ở nội tại, chứ không phải dựa trên những thứ bên ngoài. Như mình chẳng hạn, trẩu tre đi giày, xách túi cả trăm triệu thì vẫn là thằng trẻ trâu thôi. Còn người ta có phẩm chất, thần thái mặc quần xịp nhông nhông ngoài đường thì vẫn thần thái như thường.
